Mình từng rất ghét soi gương.
Hồi cấp ba, mỗi sáng trước khi đến trường, mình đứng trước chiếc gương cũ trong phòng, nhưng chẳng phải để chỉnh trang lại bản thân mà chỉ để nhìn thấy những điều mình không thích: làn da không hoàn hảo, đôi mắt thâm quầng vì thức khuya học bài, mái tóc lúc nào cũng rối bù dù đã cố gắng chải chuốt. So với những cô bạn xinh xắn trong lớp, mình thấy mình thật nhạt nhòa và kém sắc.
Mình không có những đường nét thanh tú, cũng chẳng có vóc dáng nổi bật. Khi đi cùng nhóm bạn, mình luôn là người lùi lại phía sau, chẳng bao giờ muốn đứng trước ống kính máy ảnh vì sợ mình sẽ trở thành người “lạc quẻ” trong khung hình. Mình ngại giao tiếp, lúc nào cũng cúi đầu bước đi thật nhanh, sợ ánh mắt người khác nhìn mình rồi thầm đánh giá.
Rồi một ngày, mẹ bắt gặp mình đứng trước gương, nhìn chăm chăm vào chính mình với ánh mắt đầy chán ghét. Mẹ không nói gì ngay lúc đó, chỉ lặng lẽ rời đi. Nhưng tối hôm ấy, khi mình ngồi học bài, mẹ đặt một chiếc lược gỗ lên bàn, khẽ vuốt tóc mình và nói:
“Con có thể không phải là người đẹp nhất trong mắt người khác, nhưng con hãy thử nhìn mình bằng đôi mắt dịu dàng hơn. Đẹp hay không, quan trọng là con nhìn thấy gì trong chính mình.”
Mình đã không hiểu hết lời mẹ ngay lúc đó. Nhưng câu nói ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí mình. Hôm sau, khi đứng trước gương, thay vì tìm kiếm khuyết điểm, mình thử mỉm cười một chút. Lần đầu tiên, mình nhận ra rằng nụ cười khiến mình trông khác hơn – không còn vẻ ủ rũ, không còn đôi mắt buồn.
Từ hôm ấy, mình tập dần thói quen chăm sóc bản thân. Mình học cách dưỡng da, thử buộc tóc gọn gàng, chọn những bộ quần áo khiến mình cảm thấy tự tin hơn. Không phải để trở nên “đẹp hơn” trong mắt người khác, mà để chính mình cảm thấy dễ chịu hơn với bản thân. Mình học cách bước đi chậm lại, thẳng lưng hơn một chút, và nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện.
Mọi thứ không thay đổi trong một ngày, một tuần hay một tháng. Nhưng dần dần, mình nhận ra một điều quan trọng: khi mình đối xử tốt với bản thân, thế giới xung quanh cũng dần trở nên dịu dàng hơn với mình.
Một buổi chiều nọ, khi về nhà, mình vô tình bắt gặp mình trong gương. Vẫn là khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, nhưng có gì đó đã khác. Không còn là cô bé chỉ biết cúi đầu né tránh nữa, mà là một cô gái đang từng bước tìm lại sự tự tin của chính mình.
Chiếc gương cũ vẫn ở đó, nhưng cô gái trong gương thì đã thay đổi. Và mình biết, hành trình này vẫn còn dài, nhưng ít nhất, mình đã dám bước đi.
Mình vẫn chưa trở thành một cô gái xinh đẹp theo cách mà thế giới ngoài kia định nghĩa. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữanữa.
Bởi vì bây giờ, mỗi khi nhìn vào gương, mình không còn thấy những khuyết điểm mà từng ám ảnh mình suốt những năm tháng tuổi trẻ. Thay vào đó, mình thấy một cô gái biết yêu thương bản thân hơn một chút mỗi ngày, biết mỉm cười ngay cả khi cuộc sống không hoàn hảo, biết rằng giá trị của mình không nằm ở vẻ ngoài mà ở cách mình đối xử với chính mình.
Mẹ đã đúng—đẹp hay không không quan trọng bằng việc mình nhìn thấy gì trong chính mình.
Và mình tin, nếu một ngày nào đó bạn cũng đang đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào chính mình với ánh mắt đầy chán ghét, hãy thử dịu dàng với bản thân hơn một chút. Hãy mỉm cười, dù chỉ là một nụ cười thật nhỏ. Vì hành trình nào cũng bắt đầu từ một bước đi thật nhẹ, và hành trình yêu thương bản thân cũng vậy.
Mình vẫn đang trên con đường đó, từng ngày một, từng chút một. Và mình biết, bạn cũng có thể.